* Tranh 2 (Đoạn 1)
Thước kẻ, bút mực và bút chì vốn là những người bạn thân thiết. Chúng cùng nhau làm việc tạo ra những đường kẻ thẳng tắp. Ba bạn sống cùng nhau vô cùng vui vẻ.
* Tranh 1: (Đoạn 2)
Nhưng đến một ngày, thước kẻ nghĩ bút chì và bút mực là những kẻ phụ thuộc vào mình. Không có cây thước thẳng và kẻ từng xen-ti-mét chi tiết như nó làm sao bút mực và bút chì kẻ được những người thẳng tắp. Càng nghĩ nó càng thấy mình là một người quan trọng. Thấy mình giỏi quá, nó cứ vỗ ngực khiến ngực ưỡn lên mãi.
* Tranh 4 (Đoạn 3)
Thấy đường kẻ bị cong, bút mực nói với bút chì:
- Hình như thước kẻ hơi cong thì phải.
Nghe xong thước kẻ thản nhiên:
- Tôi vẫn vậy mà, lỗi tại hai bạn đấy thôi.
Bút mực bèn lấy gương tới và bảo với thước kẻ rằng:
- Bạn soi thử đi nhé!
Thước kẻ soi mình trong gương thì thấy một chiếc thước kẻ mặt mày vênh váo, cái ngực cứ ưỡn mãi lên. Nó tức giận nói với bút mực và bút chì rằng:
- Đó không phải tôi.
Nói rồi, nó bỏ đi và lạc vào một bãi cỏ ven đường.
* Tranh 3 (Đoạn 4)
Một bác thợ mộc trông thấy thước kẻ liền đem về. Bác nhìn thấy thước kẻ ta cong veo liền uốn lại cho thẳng. Thước kẻ ân hận nhận ra lỗi lầm của mình. Nó cảm ơn bác thợ mộc và tìm đường về nhà. Về tới nhà, thấy bút chì và bút mực cũng lo lắng khi không thấy mình đâu, thước kẻ òa khóc:
- Xin lỗi hai bạn, chỉ vì tính kiêu căng, ích kỉ của tôi mà chuyện thành ra thế này.
Bút chì và bút mực ôm lấy bút chì an ủi. Từ đó ba người bạn lại hòa thuận, chăm chỉ như xưa.